Nguyen Tuong Lan
Le Pho
Tran Van Can
Nguyen Phan Chanh
Gerard hỏi : Người ta thường nói về những bộ tứ của hội họa Việt Nam
"nhất Trí, nh́ Vân, tam Lân, tứ Cẩn " và bộ tứ thứ 2 "nhất Sáng, nh́ Liên,
tam Nghiêm, tứ Phái " v́ sao có sự sắp hạng và đặt tên như thế ?
Artistphuong : Ngay từ những năm 1960 đă xuất hiện trong công chúng
thuật ngữ đó để nói về 2 bộ tứ của hội họa Việt Nam "nhất Trí, nh́ Vân, tam
Lân, tứ Cẩn " và bộ tứ thứ 2 "nhất Sáng, nh́ Liên, tam Nghiêm, tứ Phái ".Có
thể thấy, BXP cùng với 3 người bạn đồng khóa của ông (Sáng-Liên-Nghiêm)đều
đă có những thành tựu và tác phẩm quan trọng (từ khi c̣n trẻ tầm U40) để đủ
được xếp vào tứ trụ trong nền mỹ thuật Việt Nam.Thực tế, đó là do quần chúng
tự phong "tước hàm,tước vị" cho các ông từ những năm 60.Tôi nhớ khi xưa,BXP
cũng không tỏ ra thú vị hay tán thưởng lắm về sự xếp hạng và đặt tên như
thế.Có lần ông c̣n nói vui :"Người ta nói thế cho có vần điệu chứ thực ra là
mượn ư của câu dân gian liệt kê thứ bậc ,chất lượng món cờ tây :“nhất bạch,
nh́ vàng, tam khoan, tứ đốm”.
Tất cả những họa sĩ trong 2 bộ tứ ấy đều là sinh viên Trường Mỹ thuật Đông
Dương - một trường cao đẳng được thành lập năm 1925 và nằm trong hệ thống
Đại học Đông Dương được chính quyền Pháp bắt đầu xây dựng từ đầu thế kỷ 20.
Đối với bộ tứ thứ nhất,một bộ tứ quan trọng không chỉ về thành tựu sáng tạo
mà c̣n về tính tiên phong của nền hội họa non trẻ của đất nước:"nhất Trí,
nh́ Vân, tam Lân, tứ Cẩn ", Riêng chỗ đứng của Nguyễn Tường Lân xem ra khá
mong manh. Thật ra, họa sĩ Nguyễn Tường Lân là một họa sĩ kỳ tài của Việt
Nam thời 1930 đến 1946, tuy nhiên ông dă không để lại được nhiều những dấu
ấn và những tác phẩm đủ quan trọng để đứng vào nhóm tứ trụ này.
Có hai họa sĩ sáng giá ,đáng tiếc lại không được đứng vào bộ tứ nào đó là
trường hợp: Lê Phổ và Nguyễn Phan Chánh. Lê Phổ có sự nghiệp hội họa được
thế giới biết đến như một biểu tượng của sự kết hợp Đông và Tây, các tác
phẩm hội họa của Lê Phổ được chào đón trên thị trường nghệ thuật thế giới từ
Paris đến NewYork, điều mà chưa có một họa sĩ Việt Nam nào đạt tới và thang
giá tranh của Lê Phổ đến thời điểm này vẫn cao giá nhất trên thị trường mỹ
thuật thế giới dành cho họa sĩ người Việt Nam.. Nếu Lê Phổ có vấn đề không
gắn bó với Tổ quốc(ông rời bỏ Việt Nam từ năm 1937 và sống cho đến hết đời
tại Pháp ) th́ Nguyễn Phan Chánh hoàn toàn đáng được vinh danh,ông là một
người đă tạo ra một diện mạo tranh lụa Việt Nam không lẫn vào bất kỳ một
phong cách nào đối với các nước có nền tranh lụa lớn nhất thế giới như Trung
Quốc và Nhật Bản. Trong những buổi trà dư,tửu hậu, bàn luận về các bậc họa
sĩ tiền bối,anh em họa sĩ thường ví von họa sĩ Nguyễn Phan Chánh giống như
là "Nguyễn Bính" trong hội họa,ư muốn nói nghệ thuật của ông chân chất ,hiền
lành và hơi quê quê.Có người c̣n ví xem tranh của ông nó "nhẹ" như uống bia
mặc dù biết rằng bia mà uống nhiều th́ vẫn có thể làm người ta say ,nhưng
vẫn là bia,nó không phải là chất rượu mạnh như Nguyễn Sáng ,như Bùi Xuân
Phái...
Bộ tứ “Phái - Sáng - Liên - Nghiêm” đều tồn tại với thời gian sau nửa thế kỷ
thử thách. Họ, mỗi con người đều có một lịch sử dữ dội, một định mệnh của
thiên tài. bộ tứ này chỉ c̣n lại một ḿnh Nghiêm – Nguyễn Tư Nghiêm, lừng
danh với Điệu múa cổ; Thuư Kiều,Kim Trọng; Những con giáp...
Ngoài tài năng, cá tính tư duy sáng tạo, ḷng đam mê sáng tạo của các ông
c̣n có một yếu tố cực kỳ quan trọng đó là bối cảnh đất nước. Nếu họ không có
một lịch sử như thế th́ ngọn lửa nào đủ cường độ để tạo ra những vàng ṛng
của đất nước?Họ là những nghệ sĩ biết bạo gan bơi ngược ḍng chủ lưu, t́m ra
cho bằng được con đường riêng của ḿnh trong sáng tạo nghệ thuật, làm nên
những tác phẩm mà ban đầu rất có thể sẽ bị đón tiếp một cách lừng khừng,ghẻ
lạnh nhưng sau này đă trở thành những giá trị được cả xă hội thừa nhận. Hăy
nh́n vào từng cuộc đời của Phái - Sáng - Liên - Nghiêm, chúng ta sẽ hiểu v́
sao có sự sắp hạng và đặt tên như thế. Mỗi người trong số họ có riêng một
phong cách nghệ thuật và một số phận dữ dội thật sự hiếm có trong lịch sử
hội họa Việt Nam.
Thế kỷ 20, hội họa Việt Nam sản sinh được hai bộ tứ huyền thoại,mang tầm vóc
Quốc tế .Nhưng từ năm 1975 đến nay đă hơn 30 năm, chúng ta không hề có thêm
được một họa sĩ "Người Lớn" nào chứ đừng nói có thêm được "bộ tứ huyền
thoại".Phải chăng cuộc sống hiện đại và những tiện nghi tiêu dùng đầy đủ
,cùng các phương tiện giải trí phong phú đă triệt tiêu những câu thúc,dồn
nén ,những khát vọng sáng tạo của người nghệ sĩ ?